Ly hôn
Các Website khác - 14/09/2005

Truyện ngắn của Sở Mộng - Trung Quốc

Suy đi tính lại mãi, Mai Lan mới đi đến quyết định ly hôn với chồng. Từ khi lấy Dương Tiểu Sơn, cô thật khổ vì chồng. Dương Tiểu Sơn quen thói la cà, cờ bạc, đề đóm không chịu làm ăn gì. Cô đã tốn không biết bao nhiêu công sức khuyên nhủ chồng nhưng Dương Tiểu Sơn vẫn chứng nào tật ấy chẳng thèm chú ý gì đến việc lập nghiệp hưng gia.

Lấy chồng đã hơn ba năm mà mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà đều một mình cô lo liệu. Mới hai mươi bốn tuổi, có chồng cũng như không, chẳng trông mong gì được ở chồng, sức chịu đựng của Mai Lan có hạn nên cô quyết định đem chuyện ly hôn ra nói với chồng. Nào ngờ, chồng cô rất thoải mái trả lời: “Ly thì ly, đi hết đường núi này thì làm gì chẳng có miếu!”.

Thế là hai vợ chồng dắt nhau đến tòa án huyện.

Vào phòng tiếp hồ sơ của tòa án huyện. Dương Tiểu Sơn khúm núm mời trưởng phòng Đỗ một điếu thuốc lá Song Hỉ và nói:

- Thưa trưởng phòng Đỗ! Chúng tôi muốn được ly hôn.

Trưởng phòng Đỗ mệt mỏi nhận tờ đơn, miệng nói luôn:

- Nộp năm trăm đồng!

Mai Lan giật mình khi nghe trưởng phòng Đỗ nói thế. Tất cả vốn liếng của cô chỉ có một trăm năm mươi đồng. Số tiền đó cô phải dành dụm, tằn tiện mãi mới có, mang đi những mong mua một con lợn giống.

Dương Tiểu Sơn gãi đầu, gãi gáy, anh ta thì một xu dính túi cũng không có. Bao thuốc Song Hỉ kia cũng là vừa mua chịu ở cửa hàng bà bác trong làng.

Trưởng phòng Đỗ mặt lạnh lùng nói:

- Đưa đơn thì phải có tiền, không thì thôi. Về đi! Khi nào có tiền thì hẵng đưa đơn, nghe chưa!

Mai Lan nói với chồng:

- Lệ phí này mỗi người chịu một nửa.

Về nhà, Mai Lan lại cặm cụi chở rau lên phố bán. Tằn tiện mãi mới gom đủ hai trăm năm mươi đồng. Dương Tiểu Sơn thì sáng nào cũng dậy sớm vác thuổng đào lươn, bắt chạch.

Gần nửa tháng sau, họ lại dắt nhau lên tòa án. Lúc ấy, trưởng phòng Đỗ vừa đưa xác nhận ly hôn cho một đôi vợ chồng trẻ khác. Thấy vợ chồng Mai Lan, ông ta lạnh lùng hỏi:

- Việc gì?

Mai Lan vội nói:

- Chúng tôi xin ly hôn.

Cô vừa đưa đơn vừa móc túi lấy ra năm trăm đồng đưa lên bàn. Đỗ trưởng phòng thu tiền và đưa cho cô một tờ khai rồi ông ta lại cúi xuống cắm cúi xem cái gì đó.

Đợi mãi không thấy ông ta nói gì, Mai Lan liền giục:

- Thưa trưởng phòng Đỗ việc của chúng tôi...

Trưởng phòng Đỗ lúc đấy mới ngẩng đầu lên nói:

- Các người cho ly hôn là dễ thế nào? Phải để cho người ta xem xét rồi thụ lý chứ!

Hai vợ chồng lại lủi thủi ra khỏi tòa án. Ra đến cổng, họ lại gặp người đàn ông vừa nãy được trưởng phòng Đỗ giao cho tờ xác nhận ly hôn. Nhìn vợ chồng Mai Lan, anh ta đắc ý nói:

- Đúng là ngon ơ! Hôm qua tôi đưa đơn, hôm nay đã có ngay xác nhận ly hôn.

Mai Lan ngạc nhiên hỏi anh ta:

- Thật vậy à?

Anh ta bô bô:

- Rõ là quê một cục chẳng hiểu gì. Việc ly hôn bây giờ mà không ghép vào đơn hai bông “vua hoa sen” thì có mà đến mồng thất cũng không có giấy xác nhận!

Dương Tiểu Sơn hỏi:

- Tức là bốn trăm đồng à?

Về nhà, Mai Lan lại đi bán rau. Dương Tiểu Sơn lại đi bắt lươn, móc chạch đến tối mịt mới lê cái thân dính đầy bùn đất về. Mai Lan lại thấy vui trong lòng. Anh ta đến tiền ly hôn cũng không có.

Lại nửa tháng nữa trôi qua. Hai vợ chồng lại lẳng lặng lên đường. Dương Tiểu Sơn lưng cứ còng xuống, đau ê ẩm không đứng thẳng lên được. Anh ta gầy rộc đi. Chẳng hiểu sao, Mai Lan cứ chân nọ vấp chân kia trên đường đi. Đi được chừng năm dặm, Mai Lan bỗng nói với chồng.

- Chẳng phải chúng ta đã phí phạm mất hơn nghìn đồng rồi à?

Tiểu Sơn nói:

- Biết làm sao được!

Mai Lan nói:

- Số tiền ấy có thể mua được bốn, năm con lợn giống ấy chứ!

Tiểu Sơn im lặng một lát rồi nói:

- Lại mua lợn về nuôi à?

Mai Lan lại nói:

- Mua được đến ba trăm con vịt ấy chứ lỵ!

Tiểu Sơn giục:

- Đi thôi! Đừng thừa lời nói những chuyện vớ vẩn ấy nữa.

Mai Lan nhìn chồng nói:

- Tiểu Sơn! Hay là mình không ly hôn nữa nhé!

Tiểu Sơn ngạc nhiên nhìn vợ rồi nói:

- Thế là mất toi năm trăm đồng. Rõ là tiếc đứt ruột!

Mai Lan nói:

- Mất năm trăm mà thay đổi được con người anh thì cũng đáng.

Dương Tiểu Sơn bỗng nước mắt tràn mặt, nói:

- Mai Lan! Em tha lỗi cho anh, anh thề sẽ không sống như trước nữa.

Hai vợ chồng quay gót trở về, lòng hân hoan vui sướng theo hướng nhà thẳng tiến.

Nguyễn Mạnh Tùng dịch (TGPN)