Gái “bán hoa”- Tôi muốn có một gia đình
Các Website khác - 14/01/2009
 
 Với khuôn mặt u uất nỗi buồn lan đã kể cho tôi vì sao cô trở thành cave, nếu không có những sóng gió xô đẩy chắc cô đã có cuộc sống khác thật tốt đẹp hơn, một gia đình hạnh phúc

Lan kể: Em sống ở một vùng quê ngoại thành Hà Nội, nhà không nghèo lắm, ban đầu em cũng được gia đình cho đi học, nhưng cha mẹ em luôn túi bụi với cây ngô khoai và lúa nên cũng không quan tâm lắm đến chuyện học hành. Anh em nửa ngày học nửa ngày ra đồng giúp bố mẹ.

Việc học không quan trọng bằng cái ăn nên chẳng ai chú tâm lắm. Lúc 17 tuổi, em lớn lên phổng phao xinh đẹp được nhiều trai làng chòng ghẹo và rồi em yêu một anh cùng làng, rồi thời gian sau đó biết quan hệ tình dục. Cả em và bạn trai chẳng biết tránh thai là gì nhưng may mắn sao không mang bầu. Chúng em thường hay cãi vã, chia tay, làm lành, cãi vã…

Bây giờ em nghĩ lại lúc tình yêu còn trẻ con mà có biết gì đâu. Được mấy năm thì chúng em thôi nhau do anh ta cặp với cô khác trong xóm. Vì lòng sĩ diện em cũng nhanh chóng trả thù bằng một người yêu mới. Anh ấy hơn em bốn tuổi và làm ở khu công nghiệp. Chúng em thuê nhà trọ và sống với nhau như vợ chồng. Anh ấy đã xin cho em vào làm công nhân may ở khu chế xuất Nam Thăng Long - Hà Nội.

Ban đầu, chúng em sống rất hạnh phúc vì hòa hợp mọi mặt. Một hôm em biết mình có thai, em vội báo tin mừng với anh ấy và nói dự định sẽ về quê để ra mắt hai họ. Anh ta im lặng, rồi bảo em đi phá thai, lý do cả hai đang ở nhà thuê, tiền bạc không có lấy gì mà nuôi con chưa kể còn rất nhiều nỗi vất vả khác nữa…

Em khóc rất nhiều và nói với anh rằng “Biết bao giờ chúng ta mua nổi nhà, biết bao giờ mới có nhiều tiền, thôi chúng mình cứ cưới rồi sẽ qua, hoặc về quê sống với cha mẹ”. Anh ta nói chẳng bao giờ muốn về quê cày cuốc ruộng nữa - khổ lắm đã lên thành phố là phải bám trụ ở đây.

Vì không muốn bỏ đứa con trong bụng và thương anh ta, em kiên quyết không phá thai. Anh ta dần trở nên lạnh lùng với em. Rồi một lần vô tình em bắt gặp anh vào khách sạn với một cô gái khác. Em đau đớn điên cuồng thì anh ta tỉnh bơ và hồn nhiên nói “Lúc trước khi chưa ở chung với tôi anh cũng đi chơi gái hoài, có gì lạ đâu mà tru tréo. Ở chỗ anh ta làm việc ai cũng vậy hết, chẳng có ai không chơi bời bồ bịch”.

Anh ta còn nói tháng nào cũng đi ăn phở, bạn bè còn quay phim chụp hình đem vào xem thành tích của nhau nữa. Vì đứa con trong bụng tôi cắn răng chịu đựng, nhưng ngày tôi vào bệnh viện sinh con anh ta biến mất với cô gái khác và không bao giờ quay lại nữa. Một mình em uất hận giữa đất thủ đô này.

Đến lúc con vừa 6 tháng thì em tơi tả và cạn kiệt, không có tiền đành buộc lòng phải đưa con về quê. Những ngày cùng gia đình cấy lúa khó khăn vất vả và thiếu thốn vô cùng, không kể em còn bị làng trên xóm dưới dè bỉu coi khinh. Họ nói em là “cái ngữ không chồng mà chửa chỉ có đem đi cạo chọc bôi vôi đi”.

Em buồn lắm nên đành xa gia đình đem con qua nhà bà cô gửi nuôi và trở lại Thành phố. Kể từ đây em bắt đầu sống buông thả, phó mặc cho cuộc đời cốt là để kiếm nhiều tiền, thật nhiều tiền để trang trải cuộc sống gia đình và nuôi con. Em quen hết người này đến người khác, kể cả thanh niên cho đến đàn ông có vợ… Ban đầu là thích thích thì đi chơi, ăn tối sau thì vào nhà nghỉ hay khách sạn. Rồi dần dần anh này cho cái này, anh kia cho cái kia, em quen dần với việc nhận tiền từ bạn tình.

Cứ qua đêm với bất cứ ai em đều được họ cho 100 đến 200 nghìn/ đêm, em thấy kiếm tiền thật đơn giản không như ở quê thật vất vả. Em bỏ hẳn việc làm là một cô công nhân may ở khu chế xuất với đồng lương ít ỏi. Có tiền rồi tha hồ chưng diện ăn chơi. Thỉnh thoảng em lại gửi tiền về nuôi con và cho bố mẹ và lâu lâu về chơi thăm với bé ít ngày. Em trở nên chuyên nghiệp mà người đời hay gọi là gái, là cave.

Ban đầu là gặp đâu kiếm tiền đó, sau thì đầu quân cho một nhà nghỉ, khách vào đó có nhu cầu thì em đi. Vì em có ngoại hình được cộng với nước da trắng trẻo nên rất đông khách. Họ giao lưu vài lần quen rồi thì nhớ số điện thoại lần sau cứ alô là em đến bất kể chỗ nào trong thành phố.

Em cũng như nhiều cô gái khác cùng nghề này có một cái nghiện nữa là nghiện chát. Buổi sáng chưa có khách hoặc bất kỳ lúc nào rảnh là em ra quán Net lang thang tìm mối mới cho vui. Làm nghề này rồi em mới thấy rõ bộ mặt của đàn ông. Nhiều người có nhu cầu từ đầu đến để giải quyết, nhưng có người ban đầu làm ra vẻ đạo mạo chung thủy, có người ra vẻ ghê tởm… Rốt cục rồi cũng quan hệ với chúng em cả.

Thẳng thắn mà nói chưa có người nào thoát cả, không lần này thì lần khác. Có người bị vợ bắt quả tang quỳ mọp xuống xin tha, ăn năn hối hận, nhưng mấy tuần sau lại lò dò đến với chúng em. Ban đầu em không quan tâm, nhưng mỗi lần nhớ đến cha của con, em lại có câu hỏi tại sao? Câu hỏi đó cứ ám ảnh em mãi và em đâm ra tò mò muốn biết câu trả lời. Cho nên mỗi lần gặp bạn tình em lại hay tỉ tê thăm hỏi.

Đàn ông đến với chúng em vì chúng em trẻ đẹp hơn các bà vợ ở nhà, đến vì muốn tìm cảm giác lạ, muốn thay đổi bạn tình, một số chơi gái vì bạn bè khích bác là sao ngu quá không chơi cho đã sau này già tiếc. Một số ban đầu không có ý chơi nhưng vào tăng 2 tăng 3 toàn em út thì không kiềm chế được.

Có một sự thật là đàn ông luôn đề cao gái làm tình giỏi hơn vợ, họ muốn khẳng định bản thân với bạn bè là tôi giỏi, tôi gặp cô này cô kia “ngon” lắm, đã lắm… (Xin lỗi cho phép tôi nói thô kệch vậy cho dễ hiểu). Nhưng họ đâu hiểu rằng em cũng từng làm vợ, em cũng hiểu thế nào là quan hệ tình dục.

“Ngon” hay không, điêu luyện hay không? Là đều do các ông thôi. Đố anh biết là người đàn ông dễ bị lung lay bởi 3 điều nào? Thấy tôi vẫn còn chưa hiểu thì Lan nói: Đó là sự ngọt ngào chiều chuộng, kể về hoàn cảnh tội nghiệp, biết cách lôi kéo đàn ông bằng nhiều cách kể cả tình cảm.

Người trong nghề của chúng em đều biết tận dụng 3 điểm yếu đó ngoài khoản kia. Em biết mỗi người (các cô, các bà và có thể là các ông nữa) sẽ chửi em là đồ dơ bẩn, nhưng thực tế đàn ông đều tìm đến chúng em để giải quyết, để thay đổi cảm giác… hãy nhìn vào sự thật. Lớp gái này già đi có lớp gái khác thay thế. Nghĩa là nghề của chúng em sẽ mãi trẻ trong khi các bà vợ cứ già đi. Các bà đừng có tin lời thề thốt của các ông.

Em đã nhiều lần chứng kiến các ông nhậu cười hô hố với nhau khi kể về chiến tích và sự tin tưởng của các bà đấy. Kinh nghiệm cho tôi thấy trên đời này có ít người đàn ông nào chung thủy với vợ cả, phụ nữ có thể có, nhưng đàn ông thì ít lắm. Họ có thể là mẫu người tốt, nhưng ít ai chung thủy cả. Vài người có khuyên em nên bỏ nghề, em cũng đang suy nghĩ đến việc đó.

Khi tôi hỏi Lan định theo nghề này đến tận bao giờ? Chắc là từ giờ đến tết này em sẽ bỏ nghề thôi, chứ làm lâu nghề này phức tạp mà bạc lắm. Nói thật với anh, bây giờ công an làm căng lắm, chưa kể bọn bảo kê hay đòi hỏi quá quắt… Sau nhiều năm dành dụm chắt bóp có ít tiền em định mở cửa hàng may vì em có nghề mà và điều quan trọng là em về quê đón con gái lên ở cùng để tiện chăm sóc và dạy dỗ chứ không cháu sẽ sớm hư hỏng thôi. Thực sự kể cho anh biết chứ, từ lâu trong em luôn mơ ước có một gia đình yên ấm, chỉ vì cơm áo gạo tiền và hoàn cảnh xô đẩy nên em mới làm vậy.

Bây giờ em phải dạy con em nên người chứ không thể để nó giống mẹ nó được. Những tâm trạng và nỗi bức xúc của Lan làm cho tôi hiểu và thông cảm, mong rằng cô sớm từ bỏ cái nghề không mấy tốt đẹp này để thành người lương thiện hơn,sống có ích hơn. Dẫu biết những cô gái làm nghề mại dâm mà “hoàn lương” được là điều không phải dễ nhưng tôi tin rằng Lan sẽ làm được.

Theo Phununet