Những gì tôi có thể miêu tả về M đó là một “đóa hoa sớm nở tối tàn”. Mỗi sáng ra đi, M tút tát, làm đẹp để phục vụ khách. Sau những cuộc mây mưa tới tận nửa đêm, M lại trở về trong dáng bộ tiều tụ, phải vùi đầu vào ngủ li bì. Không chỉ riêng tôi mà mọi người ở xóm đều hiển nhiên coi M như một gái làng chơi “hành” cái nghề mà cả xã hội lên án. Sự thật là như vậy và mãi là như vậy trong suốt mấy năm trời M sống ở đất Hà Thành ngột ngạt đua chen.
Những ngày mới ra Hà Nội, M lang thang khắp nơi xin từng hạt cơm, đồng lẻ sống qua ngày. Rồi M được nhận vào làm phụ việc trong quán cắt tóc gội đầu H.P ở gần Cầu Diễn. Lúc đầu chỉ là phụ giúp các chị sau làm theo và cuối cùng làm luôn cả những gì không phải là cắt tóc gội đầu của các chị.
Cuộc “du hý” bên trong những rèm thưa cứ ngày một trở nên chật chội, không còn đủ sức thỏa mãn những cơn vùng vẫy đã ở độ căng như dây đàn. M rời bỏ cái “tiểu bang” quen thuộc, “bay” vào một thế giới cuồng phong loạn ảo sắc màu và âm thanh. Chẳng bao lâu, M đã có đủ các ngón chơi thượng hạng.
Theo như M nói, nơi khoái cảm dâng lên tột cùng của mọi “thú chơi” chỉ có thể là “thiên đường” ma túy. Quả vậy! giấc mơ tiên vỗ về ôm ấp làm biết bao kẻ lao vào vòng tay của nó, để rồi cũng không biết bao kẻ ấy trong đó có M đã rơi xuống địa ngục ngay chốn trần gian. Có lần M lên cơn nghiện vật vã kêu la trong phòng, mái tóc rũ rượi rối tít, mắt trợn trắng dã, bọt mép sùi ra hai bên, người co giật như con hổ cái quằn quại vì trúng thương. Đó là lần M bị ốm phải nghỉ ở nhà và cơn nghiện kéo đến theo sự tuần hoàn vốn có của thời gian “khuyết thuốc” nghiệt ngã. Sau lần ấy, M không dám nghỉ làm, bất chấp sự xuống cấp của sức khỏe.
M từng kể tôi nghe về những khoảng sáng tối cuộc đời mình. Có ký ức tuổi thơ mượt như dòng Hương Giang quê M khó nhọc mà hạnh phúc và có cả ngày mai trở về. Những lúc ấy M đẹp hồn nhiên, thánh thiện, say sưa: “Khi nào Má ra thăm em cùng Má về Huế, về đó em sẽ cai rồi tìm một công việc tốt đi làm nuôi các em ăn học…”. M cười, nụ cười ít thấy nhưng mỗi khi xuất hiện lại khiến người ta se sắt!. M nói tiếp trong sự ân hận về cảnh sống hiện tại của mình: “Được học như ông anh sướng thật, em lao vào con đường nghiện ngập, đêm đêm lại “bắt gôn cho người ta đá bóng” nghĩ bạc bẽo và tội lỗi vô cùng! Muốn bỏ lắm nhưng chẳng biết làm thế nào... đã ôm vào lao rồi, nó phóng đi chỉ còn biết bám vào nó, mặc cho nó đến đâu thì đến”. Cũng vì “chẳng biết làm thế nào” nên M buông xuôi, tiếp tục vùi cuộc đời mình xuống vực ma túy và mại dâm.
M tạm biệt cuộc sống! đó là cái giá định sẵn cho một cuộc chơi “vô định” và cái chết là đích mà chiếc lao kia hướng tới. 18 tuổi, có “thâm niên” nghiện 3 năm và thời gian bán dâm cũng chừng ấy. Kết luận của bệnh viện cho biết M chết vì sốc thuốc, họ cũng khẳng định M đã nhiễm HIV hơn 1 năm nay. Tôi thấy ớn lạnh khi nghĩ đến những phen “mưa gió” hằng đêm M gây ra với bao kẻ làng chơi. M có thời gian dài làm gái lang thang bắt khách trên đường Láng. M kể những lần “đi tàu nhanh” tại những bãi vắng, không ít kẻ “mua hoa” đã đá bóng không giầy, không tất chỉ vì nghĩ M trẻ đẹp lại đeo kính nên ngỡ sinh viên thất thời “phá giá”. Họ đâu biết rằng, bên trong cái vẻ ngoài “nai non” hút hồn ấy luôn tỏa ra tử khí của một loài hoa độc. Giờ đây, chỉ còn nỗi đau của người đàn bà ra gặp con tuần trước đang cố cất lên những thanh âm nặng lòng đặc miền Trung khúc ruột. Có ai ngờ, lần ra gặp con cùng là nhìn mặt con lần cuối! Mỗi câu “giá như” bà ước nguyện là sự tự trách mình? Trên con dốc M trượt xuống đâu chỉ mình bà có nỗi mà có cả một phần của tôi và xã hội. Chính sự vô tình, vô trách nhiệm, vô lương tâm của mỗi người xung quanh M đã “tiếp tay” nhấn chìm cuộc đời cô gái hồn nhiên khờ khạo có giọng nói lai Bắc ngọt lịm ấy.
Cho dù những phấn son điểm trang chẳng mấy khi buông khỏi khuôn mặt, làm cô “già đời”, mặn mòi thêm đôi chút thì vẫn không che hết vẻ hồn nhiên hoang dại đến… đau lòng. Thú thật, chẳng phải riêng tôi mà không ít những người khác giới từng gặp M đã có những giây phút rung cảm trước nhan sắc vừa mang cái duyên thầm kín vừa rực rỡ ở tuổi 18 của cô. Tiếc thay, tuổi xuân và hương sắc ấy cứ dần phai trong bể đời cuồng phong thác loạn, để rồi chìm hẳn và kết thúc một đoạn đời ngắn ngủi.
Tôi xin “chép một đoạn đời…” như lời chúc phúc cho linh hồn M được thanh thản ở thế giới bên kia!
▪ Bí kíp cho hôn nhân vĩnh cửu (17/02/2009)
▪ Cách để nhận diện đúng "bạn đời" của bạn (17/02/2009)
▪ Gia đình trẻ: giàu mà… khổ! (17/02/2009)
▪ Nỗi niềm lấy vợ tiểu thư (17/02/2009)
▪ Đau khổ vì đọc nhật ký của người yêu cũ (17/02/2009)
▪ Anh ấy rời bỏ tôi khi phát hiện tôi mang bệnh hiểm nghèo (17/02/2009)
▪ Yêu đấy, không yêu đấy, để rồi… (16/02/2009)
▪ Bi kịch của những tình yêu 'không tì vết' (16/02/2009)
▪ Chịu cô đơn vì sợ chàng đòi 'gần gũi' (16/02/2009)
▪ Tôi hối hận vì đã không "ăn nem" (16/02/2009)