Mệt mỏi chồng... vô tư
Các Website khác - 07/02/2009
Tôi là một người sống hướng nội, thích chăm sóc và vun quén cho gia đình. Chồng tôi, bằng tuổi, là người - theo như tôi cảm nhận cho tới lúc này - có tính hướng ngoại, ham vui, hời hợt và trẻ con, thiếu chín chắn. Và đặc biệt là thích sa đà nhậu nhẹt. 

Tôi từng đắn đo rất nhiều trước khi quyết định kết hôn, vì thấy lo lắng trước những nét tính cách không phù hợp của anh. Nhưng tôi đã không vượt qua được những do dự trước tình nghĩa gắn bó với nhau suốt gần 5 năm, trước sự ủng hộ của những người thân và bạn bè. Tôi nghĩ tình yêu thương sẽ giúp anh ấy vì tôi mà cải thiện những điều làm tôi không vui.

Nhưng đến bây giờ, sau hơn hai năm chung sống và nỗ lực níu kéo hạnh phúc thì tôi đã thật sự thất vọng. Anh vẫn vậy, vẫn vô tâm và hời hợt. Anh dường như sống bên lề cuộc sống của mẹ con tôi, chưa để lại dấu ấn gì sâu nặng về tình yêu thương và trách nhiệm đối với vợ con. Anh không biết cách chăm sóc con trong những lúc cần thiết, cũng không thèm quan tâm tiếp thu những kiến thức về cách thức nuôi dạy con. Chuyện sắp xếp, vun quén nhà cửa anh chẳng để ý. Anh cứ đi và đi, về nhà không đọc báo, xem ti vi thì lấy việc cơ quan ra làm. Tôi có muốn nhờ vả, chia sẻ gánh nặng công việc thì anh than mệt mỏi, hoặc cằn nhằn, lấy cớ phải làm việc, hoặc sai bảo người khác làm (chúng tôi sống cùng gia đình bên chồng).

Anh đơn giản đến mức không có điều gì trong cuộc sống làm anh bận tâm để trò chuyện với vợ. Tôi muốn nói gì thì gần như phải độc thoại, anh chẳng có gì để chia sẻ. Mặc dù tôi đang sống khá yên ổn với gia đình chồng nhưng tôi thấy chán nản, buồn tẻ và cô đơn với cuộc hôn nhân của chính mình. Chúng tôi đi làm ở trường cả ngày, chỉ có buổi tối là về ăn uống cùng nhau. Vậy mà anh thường xuyên vắng mặt trong bữa cơm gia đình với nhiều lý do: vì công việc, vì kiếm tiền, vì quan hệ cơ quan, đồng nghiệp... Tuy anh ít khi say xỉn, mặc dù có thể uống rất nhiều, nhưng là trí thức, lại là nhà giáo, tôi khó chấp nhận được lối sống như thế.

Tôi cũng biết "mềm nắn rắn buông", cũng giận dỗi, cũng tỉ tê, cũng thẳng thắn bày tỏ quan điểm, cũng cơm ngon canh ngọt để kéo anh về nhưng vô hiệu. Biết anh rất có hiếu với mẹ, tôi đã cầu viện mẹ chồng khuyên lơn nhưng cũng không cải thiện được gì. Bản thân tôi thực sự căng thẳng trước những lời than phiền của những người xung quanh vì tật ham vui và  lôi kéo người khác ăn nhậu của anh. Nhưng anh không để ý đến tôi với những cảm xúc giày vò; anh vẫn vui vẻ, vẫn vô tư, vẫn hồn nhiên đến mức khó hiểu.

Có phải tôi đã sai lầm, đã thất bại với cuộc hôn nhân của mình? Trước đây khi chưa có con, tôi đã nhiều lần muốn ly dị nhưng anh bảo rằng anh thấy gia đình vẫn ổn đấy thôi, có gì đâu mà tôi quá phức tạp, quá to tát như thế. Nhưng bây giờ thiên thần nhỏ của tôi sẽ ra sao nếu bố mẹ mỗi người mỗi ngả? Còn cố gắng níu kéo, cố gắng chờ anh thay đổi lối sống để có niềm vui thì tôi đã quá mệt mỏi. Hơn nữa với sự vô tâm và hình ảnh một người cha còn trẻ tuổi mà đã có lối sống sa đà như thế, các con tôi sẽ phát triển, sẽ lớn lên như thế nào? Một gia đình mà ba mẹ không hòa thuận thì các con sẽ ra sao? Tôi thật sự bế tắc và khổ tâm, không thấy đâu là lối thoát cho mình. Hay là tôi quá kém cỏi, không đủ tầm, đủ mạnh để thuyết phục chồng? Hay là tôi quá khắt khe, quá cực đoan, quá trầm trọng hóa mọi chuyện. Tôi phải làm sao đây?

Theo Phununet