Thời gian để sống và để chết
Các Website khác - 30/10/2005
Thời gian để sống và để chết

Anh Ngọc
Tôi sống ở một thế hệ khác với ông. Nhưng ấn tượng về ông qua những cuốn phim màu còn lại từ 40 năm trước là quá mạnh mẽ, vì ông là một trong số những huyền thoại lớn nhất thế giới bóng đá. George Best, một tên tuổi lớn của bóng đá thế giới đang trong cơn thập tử nhất sinh. Ông, cũng như bao huyền thoại khác, đã không bao giờ có thể ghi những bàn thắng trong cuộc đời
.

Lối sống phóng túng hồi trẻ đẩy
G. Best đến chỗ bi thảm cuối đời.
Graham Williams là một hậu vệ tài ba, với một khuôn mặt như của một cảnh sát. Ông chơi bóng cho West Bromwich Albion ở giải hạng nhất nước Anh trong những năm 1960. Đối thủ của West Bromwich hồi ấy chính là Manchester United (M.U). Họ vừa trình làng một tiền đạo lạ hoắc người Bắc Ireland, có cái tên George Best. Lúc ấy, Best mới 17 tuổi. Ông đến nước Anh từ Belfast, cùng với một người bạn thân có tên Eric McMordie, chơi hậu vệ. Nhưng trong khi McMordie không thể có một lần toả sáng và thất bại nhanh chóng, thì Best được M.U chọn. Chính ông bầu Matt Busby đã chọn ông.

Ngày mà Best đối đầu với Williams cũng đã đến. Best dễ dàng vượt qua Williams, ghi một bàn thắng tuyệt đẹp vào góc cao khung thành. Williams đã không thể đuổi kịp chàng tiền đạo có mái tóc bờm xờm và luôn nhìn xuống đất trong mỗi bước chạy; chấp nhận làm kẻ thất bại nhưng lại được chứng kiến một huyền thoại ra đời. Nhiều năm sau, họ gặp lại nhau trong một bữa tiệc. Williams nói với Best: "Cậu có nhớ là ngày ấy tôi thèm được nhìn mặt cậu thế nào không? Cậu chạy cứ cắm mặt xuống đất, và tôi bám theo sau, chỉ nhìn thấy cái... mông của cậu".

D. Law huyền thoại cùng thời
khóc thương G. Best.

Cả cuộc đời, Best luôn là chính mình, ông không biết giả dối. Dễ tổn thương, nổi loạn, đẹp trai và bất cần đời, ở tuổi 25 Best đã trở thành vị thánh sống trên sân cỏ, trong cả những quán rượu và vòng tay của một serie những người đẹp chân dài. Sau này, nhớ lại, ông nói: "Tôi đã chi vô khối tiền bạc vào đàn bà, rượu và ôtô đắt tiền. Tôi đã ném ra cửa sổ biết bao nhiêu tiền. Bây giờ, tôi chẳng còn gì ngoài một cái thân rỗng tuếch". Cuộc sống ở ngoài đời giống như một cú sốc. Best và nhiều người khác như ông cảm thấy lạc lõng, yếu đuối và cô đơn trước cuộc đời, khi thấy nó không như trên sân cỏ, nơi họ được tôn vinh. Trượt dài từ cuộc đời đến trượt dài trong sự nghiệp, Best tụt từ M.U, nơi ông đoạt Quả bóng vàng Châu Âu 1968, đến những đội vô danh như Stockport County, Cork Celtics, Dunstable Town, Los Angeles Aztecs, Fulham, Fort Lauderdale Strikers, Hibernian, San Jose Earthquakes, Bournemouth, Brisbane Lions và cuối cùng, Ford Open Prison.

Cái tên cuối cùng trong danh sách đó không phải là một đội bóng, mà là một nhà tù, nơi Best bị bắt giam vì say xỉn và sau đó đánh nhau với cảnh sát. Mấy ngày trước khi bị xuất huyết nội phải đưa cấp cứu ở bệnh viện, Best đã nói rất chân thành: "Tôi đã hoài công tìm kiếm những giấc mơ, và vì thế tôi đã sống gấp như tôi đi bóng. Nhưng tôi không có đủ nghị lực". Và vì thế, Best cứ chết dần dần trong những năm vừa qua, chết từ lá gan (phẫu thuật năm 2002), chết đến gia đình (vợ Alex từ bỏ vì ông quá vũ phu), chết cả cuộc đời vì bây giờ, ông không có việc gì khác ngoài nằm viện. Đó là chương cuối cuộc đời của một huyền thoại đầu tiên được sinh ra nhờ tài năng và marketing - một biểu tượng của cuộc giải phóng tình dục những năm 1960. Người ta ví Best là chàng Beatles thứ 5.

Những huyền thoại thể thao như Best là gì? Là đỉnh cao vinh quang và là đáy sâu của những nỗi thất vọng. Tất cả cuộc đời họ là chiến thắng trên đấu trường thể thao và là những bi kịch ở đời thực. Họ không bao giờ chói ngời trong cuộc sống như họ đã từng như thế trên những lĩnh vực nghề nghiệp của mình. Garrincha chết trong cảnh nghèo hèn và quên lãng; Muhammed Ali bị liệt rung, nói một câu không ra hồn và ở tuổi 63 đã sống như một cỗ máy long hết ốc vít; Lou Gehrig (bóng chày) chết một cách đau khổ vì một căn bệnh ăn dần ăn mòn cơ bắp mà các nhà khoa học cho là do tác hại của doping (bây giờ căn bệnh đó mang tên ông); Maradona đã ngập ngụa trong ma tuý, gái, mafia, đã suýt chết mấy lần và mãi đến bây giờ mới tỉnh ra.

Gascoigne cũng đi theo con đường của Best. Beckham không vũ phu, không nghiện rượu như Best, chỉ trai gái ít hơn Best, là bởi vì anh và bộ máy truyền thông đã tạo cho anh một ánh hào quang giả tạo để tiếp tục móc túi của người tiêu thụ sản phẩm. Chỉ còn Pele, ông vẫn kiếm tiền, vẫn sản sinh ra những đứa trẻ ngoài giá thú, vẫn lừng lẫy trong đời thực. Nhưng, như người ta nói, ông vẫn không thể nào chói sáng trong cuộc đời...

Trong một cảnh đáng nhớ của bộ phim về ông, trước quan tài của Busby, Best (diễn viên John Lynch đóng) đã đứng lặng. Và một giọng nói cất lên: "Có một thời để sinh ra và chết đi, có một thời để yêu thương và đau khổ, có một thời để hát và nhảy múa, có một thời để hôn và để được hôn, có một thời để tìm kiếm và tìm thấy, có một thời gian để có tất cả và sau đó mất tất cả. Thời gian để sống và để chết". Đó là thời gian của George Best, bắt đầu từ Belfast, ngày 22.5.1946. Phần còn lại trên bia mộ do Chúa quyết định.