![]() |
Ảnh minh họa. |
Phải đến hơn 10 năm tôi mới có dịp trở lại Nha Trang, thủ phủ của tỉnh Khánh Hòa. Thành phố biển với những đổi thay kỳ diệu đã và đang hút khách du lịch từ mọi miền. Tôi nghỉ ngay ở một khách sạn trên đường Trần Phú, chạy dọc bờ biển. Khoảng 8 giờ tối tôi thả bộ trên đường Trần Phú để thưởng ngoạn những làn gió biển ì oạp bên những rặng dừa xanh và bãi cát trải dài với nhiều cảm xúc của người đã lâu ngày trở lại thành phố Nam Trung bộ này.
Mới đi được đoạn ngắn, một anh xe ôm đã bám theo sau, giọng mời gọi: “ Ông anh ơi, có vui vẻ em chở đến tận nơi, chân dài, chân ngắn, béo, gầy… đều đáp ứng với ông anh.” Tôi hỏi: “Có an toàn không?” anh ta quả quyết: “ Tuyệt đối, nếu xảy ra việc gì, em không lấy tiền.” “Bao nhiêu?” – Tôi hỏi. “Trăm rưỡi, từ A đến Z là bình dân. Còn anh muốn hàng xịn hơn thì hai trăm.”
Tôi giả vờ nói mới ăn cơm xong còn no nên để đến khuya sẽ “chiến đấu”. Anh ta xin số điện thoại và hỏi bằng được chỗ nghỉ của tôi. Vừa dứt khỏi thì một anh xe ôm khác lại nhào đến phía sau, để xe máy ở gốc dừa đi bộ theo tôi. Với những lời mời chào như anh hồi nãy. Tôi không chịu, anh ta bảo “Nếu muốn chắc ăn, anh cứ ngồi đây, em đi chở “hàng” đến, nếu đồng ý thì “duyệt” luôn ở đây (anh ta chỉ xuống bãi cát ven biển) hoặc em đưa vào nhà nghỉ. Nếu không đồng ý anh chỉ gửi 10 ngàn tiền xe cho em. Tôi gật đầu. Chỉ 10 phút, sau xe máy của anh ta là một cô gái còn khá trẻ, thân hình vạm vỡ quấn một chiếc váy tím ngang người. Cô ta ngồi xuống ghế đá cùng tôi, giọng khẩn khoản: “Anh nào, để em chiều một chút nhé” Rồi cô ta quàng vai tôi chỉ xuống bãi biển: “Anh cho em trăm ngàn cũng được” Tôi bảo “Anh không mang bao”. Cô ta ráo hoảnh: “Em cũng quên mất” – “Không bao có được không?” Cô ta đáp: “Ô kê”. Tôi tỏ rõ vẻ ái ngại rồi biểu hiện lo sợ khi không có bao cao su nên tìm cách trốn. Cuối cùng phải đưa 50 ngàn cho gã xe ôm, 50 ngàn cho cô gái.
Tôi tiếp tục cuộc bộ hành trên biển. Liên tiếp các gã xe ôm bám đuổi với những điệp khúc chào mời quen thuộc. Lần này một bác chừng khoảng ngoài 50 tuổi tiếp cận. Tôi nói dối là mới “xong” nên không có nhu cầu nữa. Bác giới thiệu cho tôi đến dịch vụ “tắm tiên”, nghe cũng lạ nên tôi tặc lưỡi ngồi lên xe máy của bác. Vào một nhà hàng tương đối bắt mắt gần đường Trần Phú. Dịch vụ “tắm tiên” được thỏa thuận với giá 200 ngàn đồng. Tôi bước vào một phòng theo chỉ dẫn của nhân viên nhà hàng. Trong phòng khép kín có đủ xông hơi, mát xa và bồn tắm. Vừa chân ướt chân ráo chưa định thần thì một cô gái với bộ váy khá bắt mắt và bộ ngực tròn đầy bước vào rồi sập cửa lại. Lần đầu phải “đối mặt” với cảnh lạ nước lạ cái giữa chốn phồn hoa đô hội nên tôi lúng túng, dè dặt. Biết tâm trạng của khách, cô gái nhỏ nhẹ: “Anh cởi đồ rồi vào phòng xông hơi, xông xong anh ra em mát xa cho, cuối cùng là tắm…” Tôi làm theo các công đoạn của cô nhân viên nọ. Màn mát xa cũng tương đối hấp dẫn, với bàn tay mềm mại, tươi non của cô gái trẻ. Kể cả những vùng “nhạy cảm” trên cơ thể tôi cũng được cô gái “khai thác” triệt để.
Sướng, sướng thật. Tôi nghĩ cũng đáng đồng tiền bát gạo. Ở nhà quanh năm vất vả có được bà xã chăm bẵm thế đâu. Đến phần cuối là tắm! Tôi còn đang lúng túng thì cô gái đã đẩy tõm tôi vào bồn nước. Cô gái nhỏ nhẹ: “Anh ơi đây là dịch vụ “tắm tiên” nên anh phải cởi hết đồ ra”. Chưa bao giờ thoát y trước phụ nữ (ngoài vợ) nhưng tôi nghĩ cứ thử xem. Tôi nhảy vào bồn nước, sóng bồng bềnh, êm ái khó tả. Lập túc cô gái cũng nhảy vào. Bộ váy mỏng của cô gái áp sát vào người tôi kỳ cọ. Bản lĩnh đàn ông trong tôi trỗi dậy: “Em tắm cùng anh nhé” Tôi vừa dứt lời, cô gái đã cởi luôn chiếc váy còn lại trên người rồi ôm chặt lấy tôi. Hai tấm thân trần ì oạp trong bồn nước. Cô nài nỉ tôi để đi đến Z của cuộc tình ngắn ngủi này với giá đưa ra là 200 ngàn đồng nữa. Tôi bảo: “Anh không thích mang bao, chịu không” – “Được, em không cần mang bao cho đã luôn”. Đang trong bồn nước mát mà tôi nóng toát mồ hôi và bật dậy nhảy khỏi bồn nước. Cô ta ra vẻ ngạc nhiên bởi đang chuẩn bị đến “cao trào” mà tôi dừng cuộc chơi tỷ thí… Cô ta cũng bước ra khỏi bồn trần truồng nài nỉ đến khi tôi mặc xong quần áo mới buông tha.
Bước ra khỏi phòng mát xa mà lòng tôi xốn xang nhiều chuyện. Một buổi tối ở Nha Trang đã ám ảnh tôi suốt đêm hôm đó và đến bây giờ về vùng đất Tây Nguyên, cảm giác cái đêm hôm ấy ở thành phố biển vẫn bám đeo tôi.
Nguyễn Văn Chiến
Tạp chí AIDS và cộng đồng số 9/2009
▪ Gập ghềnh đời lái xe tải: Tệ nạn bủa vây (24/10/2009)
▪ Chưa đi chưa biết … Bình Dương ! (13/09/2009)
▪ Nỗi đau từ ma tuý (19/08/2009)
▪ Giá đắt cho các cô gái trẻ quá dễ dãi (21/07/2009)
▪ Những bé nhận báo tử sớm vì nhiễm HIV từ mẹ (13/07/2009)
▪ Cắt bao quy đầu bằng dao chưa khử trùng làm tăng nguy cơ lây nhiễm HIV (13/07/2009)
▪ Báo động về tỷ lệ nhiễm HIV của lao động ngành thuỷ sản (26/05/2009)
▪ Chuyện một cave miền sơn cước (07/05/2009)
▪ MSM không an toàn sẽ làm bùng phát dịch HIV/AIDS ở Châu Á (28/04/2009)
▪ Ma túy, nỗi lo ở Mường Lát (07/04/2009)