Bỗng tôi thấy mấy ngón tay Abe động đậy, cặp môi khô mấp máy, ánh mắt cầu khẩn. Tôi vội ghé tai sát mặt cậu bé. Abe thở dài, im lặng một chút xíu. Tôi lo ngại liếc mắt nhìn máy điện tim và huyết áp. Vẫn bình thường. Bác sĩ Gimmelstob cũng ghé tai vào sát miệng Abe: "Nói đi nào, con trai, nhưng nói chậm nhé". "Lisa sẽ sống chứ? Thế... thế... cháu... cháu sẽ... sẽ... chết phải không?", Abe thều thào. Tôi sửng sốt. Tôi không biết mình sẽ cười hay khóc. Té ra cậu bé 6 tuổi nghĩ rằng để cứu em gái, cậu sẽ bị rút hết máu và chết.
Dường như bà bác sĩ kinh nghiệm hơn tôi trong những tình huống như thế này. Hai tay bà chống nạnh, mở to hai mắt, đầu lắc lư, khuôn mặt tỏ vẻ nghiêm trọng đến hài hước trước khi tan thành một cái cười ngoác tới tận mang tai: "Chắc chắn là thế, Abe, nhưng sẽ không sớm lắm đâu. Theo ta nghĩ lúc đó râu cháu sẽ dài tới đây này", vừa nói bà bác sĩ vừa chỉ xuống đất.
Abe nhoẻn miệng cười. Đèn trong phòng mổ được thiết kế để ánh sáng không phản quang làm chói mắt bác sĩ, vậy mà tôi vẫn nhìn thấy dường như có gì đó lấp loáng sau cặp kính dày của bác sĩ Gimmelstob.
THƯƠNG HUYỀN (Phỏng theo Grinn Brother's)
▪ Campuchia: Nhà sư và việc hỗ trợ những người sống chung với HIV/AIDS (26/07/2004)
▪ Anh và tôi (04/06/2004)
▪ Câu chuyện của một ông bố 19 tuổi (03/06/2004)
▪ Bạn tôi mới ra đi vì AIDS (03/06/2004)
▪ Câu chuyện của một người đồng tính đã lấy vợ (03/06/2004)
▪ Thăm ''làng'' trẻ em nhiễm HIV (28/07/2004)
▪ “Con bạch tuộc dương tính”... (04/08/2004)
▪ Bộ Công an trợ cấp 10 triệu đồng cho cảnh sát nhiễm HIV (03/08/2004)
▪ Trẻ nhiễm HIV bị bỏ rơi đang tăng (02/08/2004)
▪ Từ những vòng tay (31/07/2004)