'Xóm trọ nghĩa trang' giữa lòng thủ đô
Các Website khác - 09/01/2009
 Có một xóm trọ ngay giữa lòng Hà Nội với hàng trăm sinh viên phải ngày đêm sống chung với những ngôi mộ của người chết. Xóm trọ đó được sinh viên ở đây gọi bằng một cái tên ngộ ngĩnh “xóm trọ nghĩa trang” – vì nó nằm cạnh nghĩa trang ở ngõ 207 Bùi Xương Trạch (phường Khương Đình, quận Thanh Xuân, Hà Nội).

Sống chung với mộ

Muốn đi vào được xóm trọ này, người ta phải đi trên một con đường “dát” đầy bùn và bụi than. Mùa hè, những bụi than đen sì bay tứ tung theo gió vào tận từng phòng trọ bám đầy vào quần áo hoặc những vật dụng trong nhà. Mùa đông, con đường nhỏ chỉ đủ cho 3 chiếc xe máy cùng đi này lại nổi lên một “lớp áo” nhầy nhụa, đen đúa chẳng khác nào sình lầy trong rừng rậm U Minh. Đi hết con đường này phải băng qua hàng nghìn ngôi mộ thì mới vào được xóm trọ.

Hầu hết các phòng trọ đều được xây dựng một cách tự phát, do những người dân thổ cư hoặc dân ngụ cư ở các tỉnh khác đến lấn chiếm và xây dựng rồi cho người lao động, sinh viên nghèo thuê. Do ở xa khu trung tâm, phòng xây tạm bợ nên giá cả của các phòng trọ ở đây có phần “mềm” hơn những nơi khác. Bởi thế, nhiều sinh viên tỉnh lẻ nghèo khó đành chấp nhận thuê trọ và sống chung với những ngôi mộ ở nghĩa trang này.

Nhiều sinh viên lúc mới đến trọ ở đây cứ hễ trời tối lại không dám ra khỏi nhà vì sợ. Còn chuyện giật mình hằng đêm vì tiếng côn trùng rả rích, tiếng khóc vọng ra từ khu nghĩa trang hay những mùi hôi thối bốc lên là chuyện “cơm bữa”.
 
 

Phải băng qua hàng nghìn ngôi mộ mới vào được xóm trọ. (Ảnh: ĐC)

Sinh viên quanh khu này vẫn còn truyền tai nhau câu chuyện vui của một sinh viên năm thứ 1, ĐH Thủy Lợi, tên là Hoàng Thu Hương khi lần đầu tiên đến trọ ở đây. Đang lúc ăn cơm, nghe tiếng khóc thảm thiết ở ngoài khu nghĩa trang vọng vào, Hương sợ quá ngất xỉu luôn bên mâm cơm.

Nguyễn Hà An, sinh viên năm 3 ngành Tài chính – Ngân hàng, ĐH Hà Nội vẫn còn run rẩy mỗi khi nhớ lại những ngày mới bắt đầu “nhập cư” ở đây: “Lúc mới đến ở, cứ hôm nào học ca chiều mà tan lớp muộn là phải nhắm mắt nhắm mũi và phóng như một con thiêu thân về nhà trước khi mặt trời khuất. Nhiều lúc học về muộn thì phải ngủ lại nhà bạn chứ không dám đi về một mình trên con đường tối om, không người qua lại này”.
 
Còn Phan Thùy Dương, sinh viên năm thứ 2 khoa Văn học Trường ĐH KHXH & NV cho hay, những hôm có các buổi tọa đàm, hội thảo hay họp lớp quan trọng, các sinh viên nữ phải rủ nhau đi theo nhóm. Nhưng lúc về đến nơi vẫn không dám bước vào ngõ mà phải tìm chỗ đèn sáng rồi gọi điện nhờ các nam sinh viên cùng dãy trọ cầm đèn pin ra đón. Còn những hôm ngày rằm, mồng một con cháu người đã khuất đến thắp hương rất đông khiến không gian đặc quánh một mùi khó chịu. Mùi hương, vàng... và mùi bùn than quyện vào nhau len lỏi vào tận từng phòng khiến nhiều sinh viên ăn ngồi không yên. Những lúc đó, sinh viên quanh khu nghĩa trang buộc phải tìm đường lánh nạn sang nhà trọ của bạn bè, người thân ở những nơi khác.
 

Nguyễn Thị Tú Oanh - SV ĐHKHXH & NV bên cạnh chậu nước vừa bơm lên có những báng mỡ nổi lềnh bềnh trên bề mặt.

Dùng nước nhiễm mỡ người chết?

Một nghịch lý dễ thấy là dù có trạm máy nước Khương Trung cách đó không xa nhưng sinh viên, người thuê trọ vẫn phải sử dụng nước giếng khoan.

Lý giải điều này, ông Dương Đức Khoa, Phó Chủ tịch UBND phường Khương Đình cho biết: “Từ năm 1990 trở lại đây, có một số hộ gia đình tự ý mua bán, trao đổi và xây dựng nhà ở trái phép trên đất sản xuất nông nghiệp nên không dám đăng ký sử dụng hệ thống nước máy chung với một số hộ dân cư khác. Ngoài ra, do số dân của phường tăng lên tới 6 vạn trong khi trữ lượng nước của trạm cung cấp nước Khương Trung chỉ có thể cung cấp nước cho 3 vạn dân nên tình trạng thiếu nước xảy ra là điều dễ hiểu”.

Do nằm quá gần khu nghĩa trang nên nước giếng khoan ở đây bị ô nhiễm trầm trọng. Nước giếng mỗi lần bơm lên bao giờ cũng có sạn đen, nước có màu vàng đục và thậm chí vào mùa đông sinh viên còn phát hiện có những lớp váng mỡ bóng nhẫy nổi lềnh bềnh trên mặt nước. Những váng mỡ đó bắt nguồn từ những xác người chết lâu ngày phân hủy ngấm vào đất và theo mạch nước ngầm “xuất hiện” tại các bể chứa nước ở đây.
 

Bể lọc nước thô sơ phổ biến ở các dãy trọ sinh viên của "xóm trọ nghĩa trang".

Quan sát quanh khu “xóm trọ nghĩa trang” hầu hết các bể lọc nước đều được xây dựng hết sức thô sơ theo kiểu bể bê tông, bên trong chứa một ít cát. Nhiều nhà “công nghệ” hơn thì xây hai bể lọc nối liền nhau, nước được bơm lên bể to trên cùng, sau khi lọc qua một lần chảy xuống bể dưới, từ bể dưới lọc thêm lần nữa mới đưa vào sử dụng nhưng nước vẫn còn màu vàng đục, trong nước vẫn còn có những hạt cát nhỏ thậm chí là loăng quăng, bọ gậy và bốc mùi rất khó chịu. Để khắc phục tình trạng này, nhiều sinh viên phải tự chế ra những cách lọc nước của riêng mình.

Hoàng Hải – Sinh viên khoa Kế toán của Học viện Ngân hàng cho hay: “Trước tình trạng nước bị ô nhiễm như thế, bọn em buộc phải chế ra nhiều cách để lọc nước bẩn. Nước đã được lọc qua một bể ở trên trần nhà, nhưng khi xuống đến từng phòng thì còn quấn thêm mấy lần giẻ nữa vào vòi để lọc nước hoặc nếu không thì dùng phèn chua để lắng cặn sau đó lọc lấy nước trong. Vậy mà nước sau khi lọc xong múc vào cốc thủy tinh vẫn có màu tím nhạt hoặc đen nhạt, nếu cho một ít nước trà vào là nước chuyển sang màu tím than. Mới đây, mấy phòng chung nhau mua được một bồn lọc nước vì lọc nước thủ công mất nhiều thời gian quá”.
 

Nước sau khi lọc qua hai bể mà cho một vài giọt nước trà vào đã chuyển sang màu tím đậm.

Với bộ mặt rầu rĩ, Nguyễn Thị Tú Oanh – sinh viên ĐH KHXH & NV kể: “Chủ nhà thì lúc nào cũng bảo với bọn em đây là nước máy nhưng khi leo lên bể thì hàng lớp cặn vàng dày cộm bám hai bên thành bể. Hàng ngày, muốn đánh răng rửa mặt cho kịp giờ học buổi sáng là phải “xử lý” nước từ tối nếu không thì phải chờ ít nhất 20 phút, nước mới lắng cặn. Còn nước dùng để nấu ăn thì phải mua nước tinh khiết chứ không thể dùng nước ở đây được. Bạn em trước đến ở chưa đầy một tháng đã nổi mẩn ngứa khắp người vì dị ứng với nguồn nước khiến bạn ấy phải điều trị cả tháng trời mới khỏi”.

Nhưng không phải ai trong xóm trọ nghèo này cũng có điều kiện mua được nước tinh khiết về nấu ăn như Tú Oanh. Rất nhiều sinh viên vẫn phải dùng nước giếng khoan để nấu ăn, dù vẫn biết đó là nước “cứng”. Dùng nước để nấu ăn nhưng nấu lên rồi có ăn được không lại là chuyện khác. Theo lời của một số sinh viên ở số nhà 210/207 Bùi Xương Trạch, sau khi dùng nước này để luộc rau lên không dám ăn vì rau chuyển từ xanh sang đen, cơm thì có mùi rất tanh và cũng chuyển màu. Có hôm nấu lên rồi cả phòng nhìn nhau dở khóc dở cười vì không ăn nổi. Vào những mùa dịch bệnh, nhiều sinh viên phải bỏ về quê hoặc không dám nấu ăn vì sợ dịch bệnh, thế nhưng vẫn không tránh khỏi. Chỉ mới cách đây khoảng 2 tháng, cả một dãy trọ 9 phòng đã có tới 5 phòng bị tiêu chảy, một phần do sử dụng nguồn nước ô nhiễm.

Phần lớn sinh viên sống ở “xóm trọ nghĩa trang” đều có hoàn cảnh khó khăn. Họ buộc phải chấp nhận trọ ở những vùng sâu vùng xa hầu mong có được một môi trường để yên tâm học hành. Thế nhưng, những hiểm họa về môi trường, về an ninh và nguồn nước đang ngày đêm đe dọa cuộc sống khiến cho những sinh viên nghèo ở “xóm trọ nghĩa trang” trở nên hoang mang không biết đi về đâu.

Theo Giadinh.net