Thương, vợ tôi, 35 tuổi, đang làm trợ lý giám đốc một chi nhánh ngân hàng tại Bà Rịa, Vũng Tàu. Chúng tôi kết hôn đã 7 năm và có một bé gái chuẩn bị vào lớp 1. Suốt 7 năm qua, tôi luôn cảm thấy ray rứt, trách cứ bản thân.
Tôi vốn là một quân nhân, thường xuyên xa nhà, không có thời gian chăm lo vợ con. Cuộc sống của tôi gắn bó với đơn vị nhiều hơn với gia đình. Vì vậy, mọi chuyện lớn, bé trong nhà đều do một tay Thương quán xuyến.
Thương thật là một người vợ giỏi giang, thu vén khéo và chăm sóc con chu đáo. Tôi rất biết ơn nàng vì điều đó.
Cách đây gần một tháng, tôi nhận được điện thoại của một cô gái. Cô ta bảo mình là vợ sắp cưới của một người tên Hưng, đồng nghiệp của vợ tôi.
Theo lời cô gái kia, vợ tôi và chồng sắp cưới của cô ấy đang quan hệ "trên mức tình cảm" với nhau. Cô ta muốn báo cho tôi biết để "dạy lại vợ".
Thật lòng, tôi rất tin tưởng Thương. Sống cùng làng, cùng lớn lên bên nhau rồi chung sống suốt chừng ấy năm, tôi hiểu Thương không phải là người như thế. Nếu lời cô gái kia là sự thật, chắc chắn phải có nguyên do.
Tôi đến gặp Ngần, bạn thân của vợ chồng tôi từ bé. Nhưng khi tôi vắng nhà, Ngần là người gần gũi và chia sẻ với Thương nhiều nhất.
Thì ra anh chàng Hưng ấy kém Thương 5 tuổi. Anh ta liên tục săn đuổi và tìm cách chinh phục nàng. Ban đầu, vợ tôi chỉ xem đó là trò đùa của một chàng trai mới trưởng thành. Thế nhưng, Thương dần yếu lòng trước sự bạo liệt của người đàn ông ấy. Chỉ cách đây hai tháng, nàng mới biết anh ta đã đính hôn.
Vợ tôi thường tâm sự và nhờ Ngần giúp mình thoát khỏi cơn mê. Khi biết Hưng sắp cưới vợ, Thương quyết tâm chấm dứt mối quan hệ này.
Nào ngờ, vợ sắp cưới của Hưng đã đích thân tìm đến tận nhà để "cảnh cáo" Thương. Cô ấy đe dọa sẽ tố cáo mối quan hệ bất chính này với lãnh đạo cơ quan và cho tôi biết. Tôi biết Thương đang rất hoang mang. Nàng lo sợ một ngày nào đó tôi sẽ biết được sự thật.
Với tính cách của Thương, tôi hiểu nàng cũng muốn tự thú nhận với chồng về sự "lạc lối" trước khi người khác đưa chuyện đến tai tôi.
Thật ra, tôi có buồn nhưng không trách hay ghét bỏ vợ. Chính tôi đã dành hết thời gian cho công việc, bỏ mặc nàng suốt từ ngày cưới đến bây giờ. Tôi chưa làm tròn nghĩa vụ của một người chồng, người cha, phần nào dẫn đến sự mềm lòng của vợ.
Dẫu sao, Thương vẫn bị cuốn sâu vào cơn mê. Nàng đã tỉnh ngộ để quay về với gia đình.
Giờ đây, tôi chưa biết nên làm thế nào để Thương không phải sống trong cảm giác tội lỗi. Cô ấy không ngờ tôi đã biết được sự thật.
Tôi có nên lên tiếng an ủi để Thương hiểu rằng tôi đã tha thứ cho nàng? Khi mọi chuyện đã "hai năm rõ mười", liệu cô ấy có thể thanh thản như trước không? Tôi yêu Thương và không muốn nàng sống trong dằn vặt, đau khổ.
(Theo Tiếp Thị & Gia Đình)
▪ Ghen không xấu (03/07/2006)
▪ Ẩn ý của chàng (30/06/2006)
▪ Chuyện “yêu” và những điều tối kỵ (30/06/2006)
▪ Đắn đo chọn ý trung nhân (29/06/2006)
▪ “Chân dài” và vợ - ai hơn ai? (29/06/2006)
▪ Tình yêu bền vững (29/06/2006)
▪ Người mẹ hài hước (26/06/2006)
▪ 10 cách chinh phục nàng (26/06/2006)
▪ Mỗi bữa ăn là một điều lãng mạn (26/06/2006)
▪ Luật bù trừ (24/06/2006)